Kinh Độ Vong
-
Updating
-
1,149
-
0
Giới Thiệu
Văn án
“Có thể là làm yêu quái lâu rồi, nên cũng thấy cô đơn.
Cần một người tựa như tiên, không dính bụi trần, cùng ta làm bạn.”
Giới thiệu:
Trên Đại Mạc, tiếng lục lạc leng keng vang.
Lạc đà chậm rãi đi quaGia Dục quan, hướng đến thành Trường An xa hoa lộng lẫy.
Tại nơi phồn hoa này, có mỹ nhân kiều diễm, có tài tử phong tư, còn có một vị quốc sư Đại Lịch như thiên tiên trên trời – Lâm Uyên.
Quốc sư đã tại chức từ khi Đại Lịch dựng nước. Từng có phản quân công thành, thái tổ lâm nguy, là quốc sư đã trèo lên lầu cổng thành, dùng sức một người đánh lui ba vạn đại quân. Sau khi giang sơn yên bình, quốc sư ẩn cư tại Thái Thượng thần cung, quanh năm lánh mình không tiếp khách.
Quốc sư trong tưởng tượng của Liên Đăng là một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt. Đến khi tới thần cung rồi, ý nghĩ này càng thêm kiên định. Từ trên xuống dưới ở thần cung đều nghiêm cấm thảo luận tuổi tác của quốc sư. Nếu không phải đã già như trái cà rồi thì sao phải chột dạ như thế?
Nhưng tình hình tiến triển của chuyện này đã lao thẳng xuống dốc sau khi cô phá hỏng chuyện quốc sư tắm rửa…Sau này, tất cả mọi chuyện cô đều phải lấy bổn tọa làm đầu. Không hỏi đúng sai, vẫn phải đứng về phía bổn tọa. Bổn tọa bảo cô đi hướng đông, cô không được đi hướng tây. Bổn tạo bảo cô chết đứng, cô không được chết ngồi. Sinh thời, cô phải nghe lời bổn tọa răm rắp. Còn một điều quan trọng nhất, trong lòng cô không được có người khác.Cô cho rằng nhìn thấy lưng cô rồi thì bổn tọa có thể mọc thêm miếng thịt sao? Sao thiên hạ lại có người mặt dày như cô chứ?Cô nói gì? Cô dám nói bổn tọa đã có tuổi?Cô thích bổn tọa đúng không? Cô đã động lòng với bổn tọa rồi phải không?…
Trung Nguyên có một câu chuyên để diễn tả người giữ mình trong sạch cả đời, đến khi về già lại không thể giữ được tiết tháo.
Đó là: Già đổ đốn.
…
Chàng lẻ loi độc hành chốn nhân gian cả trăm năm chính là vì đợi khoảnh khắc gặp gỡ cô.
Vưu Tứ Tỷ/ Đường Nhĩ Đóa
“Có thể là làm yêu quái lâu rồi, nên cũng thấy cô đơn.
Cần một người tựa như tiên, không dính bụi trần, cùng ta làm bạn.”
Giới thiệu:
Trên Đại Mạc, tiếng lục lạc leng keng vang.
Lạc đà chậm rãi đi quaGia Dục quan, hướng đến thành Trường An xa hoa lộng lẫy.
Tại nơi phồn hoa này, có mỹ nhân kiều diễm, có tài tử phong tư, còn có một vị quốc sư Đại Lịch như thiên tiên trên trời – Lâm Uyên.
Quốc sư đã tại chức từ khi Đại Lịch dựng nước. Từng có phản quân công thành, thái tổ lâm nguy, là quốc sư đã trèo lên lầu cổng thành, dùng sức một người đánh lui ba vạn đại quân. Sau khi giang sơn yên bình, quốc sư ẩn cư tại Thái Thượng thần cung, quanh năm lánh mình không tiếp khách.
Quốc sư trong tưởng tượng của Liên Đăng là một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt. Đến khi tới thần cung rồi, ý nghĩ này càng thêm kiên định. Từ trên xuống dưới ở thần cung đều nghiêm cấm thảo luận tuổi tác của quốc sư. Nếu không phải đã già như trái cà rồi thì sao phải chột dạ như thế?
Nhưng tình hình tiến triển của chuyện này đã lao thẳng xuống dốc sau khi cô phá hỏng chuyện quốc sư tắm rửa…Sau này, tất cả mọi chuyện cô đều phải lấy bổn tọa làm đầu. Không hỏi đúng sai, vẫn phải đứng về phía bổn tọa. Bổn tọa bảo cô đi hướng đông, cô không được đi hướng tây. Bổn tạo bảo cô chết đứng, cô không được chết ngồi. Sinh thời, cô phải nghe lời bổn tọa răm rắp. Còn một điều quan trọng nhất, trong lòng cô không được có người khác.Cô cho rằng nhìn thấy lưng cô rồi thì bổn tọa có thể mọc thêm miếng thịt sao? Sao thiên hạ lại có người mặt dày như cô chứ?Cô nói gì? Cô dám nói bổn tọa đã có tuổi?Cô thích bổn tọa đúng không? Cô đã động lòng với bổn tọa rồi phải không?…
Trung Nguyên có một câu chuyên để diễn tả người giữ mình trong sạch cả đời, đến khi về già lại không thể giữ được tiết tháo.
Đó là: Già đổ đốn.
…
Chàng lẻ loi độc hành chốn nhân gian cả trăm năm chính là vì đợi khoảnh khắc gặp gỡ cô.
Vưu Tứ Tỷ/ Đường Nhĩ Đóa
Danh Sách Chương
Chương Số
Cập Nhật