Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
-
Updating
-
216
-
0
Giới Thiệu
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Giới giải trí, Nhẹ nhàng, Cường cường, Tương ái tương sát
VĂN ÁN
[Ver mới]
1. Lâm Kiều là nghệ sĩ ký dưới trướng của Giang Gia Kính.
Anh luôn được các ông lớn vây quanh ở phim trường, còn cô thì như những diễn viên khác, cung kính gọi một tiếng: “Sếp Giang.”
Một ngày nọ, có người nhìn thấy hai người bước xuống từ cùng một chiếc xe.
Cô nói là tình cờ gặp mặt, anh cũng mặc nhiên thừa nhận.
Nhưng lạ thay, mọi người lại ngửi thấy trên người họ cùng một mùi hương sữa tắm.
*
2. Một lần trong bữa tiệc, Lâm Kiều kính rượu Giang Gia Kính.
Vì đang giận dỗi, anh không chịu uống.
Mọi người đều tưởng cô đã đắc tội ông lớn, hối hả khuyên cô mau chóng xin lỗi để thoát tội.
Cô lạnh toát mồ hôi, chỉ đành gật đầu.
Hôm sau, vào lúc nửa đêm khuya khoắt, người đàn ông bị cô “bỏ mặc” cả ngày lại ôm chai rượu đỏ đắt tiền hớt hải chạy đến nhà cô.
Cô ngồi trên đùi anh, ngón tay quấn lấy chiếc cà vạt, nụ cười tinh quái như một chú mèo nhỏ: “Sao vậy, sếp Giang, tối qua rượu mời không uống, bây giờ lại chạy đến chỗ em uống rượu phạt à?”
*
3. Mỗi lần nhận giải, trong lời cảm ơn của Lâm Kiều đều có một câu: “Cảm ơn ông chủ của tôi, sếp Giang.”
Đêm cô đăng quang ngôi vị Ảnh hậu, Giang Gia Kính vẫn như thường lệ ngồi trước màn hình, chỉ để chờ nghe câu “Cảm ơn sếp Giang” mà thấy mãn nguyện.
Nào ngờ, cô lại phá lệ, mỉm cười nói: “Cảm ơn chồng tôi, Giang Gia Kính.”
Có lẽ tất cả mọi người đều sẽ mãi ghi nhớ khoảnh khắc ấy — khoảnh khắc nữ minh tinh mới đăng quang đã công khai đặt dấu ấn độc nhất, gọi “ông chủ” của mình một tiếng chồng trước toàn thế giới.
“Trước mặt thì xa cách, sau lưng lại thân mật.”
[Ver cũ]
Một đêm nọ khi chìm đắm trong ánh đèn vàng son, họ đứng trên tòa nhà chọc trời nhìn xuống Bắc Kinh. Sự phồn hoa bị giẫm dưới chân, còn dục vọng thì vô tận như bầu trời.
Trong khoảnh khắc quấn quýt đến cùng cực, anh nhìn gương mặt cô in trên ô cửa kính, phát hiện ánh mắt cô lại rơi về phía tấm poster khổng lồ ngoài kia.
Nhận thấy cô lơ là, anh càng trở nên bất cần.
Tới giây phút cuối, anh bạo ngược giữ cằm cô, bắt cô quay ra ngoài: “Không phải em muốn nhìn hắn sao, vậy thì nhìn cho kỹ đi.”
Cô nở nụ cười gần như yêu mị, nhưng lời nói còn cay nghiệt hơn anh: “Giang Gia Kính, hắn đang nhìn anh kìa, thế mà anh lại yếu đến thế này?”
“…”
Mỗi lần họ ở bên nhau đều là va chạm kịch liệt như thế.
Cô từng không hiểu, tại sao anh lại muốn nâng đỡ cô đến thế?
Câu trả lời của anh khiến cô im lặng rất lâu: “Bởi vì em cũng giống anh, biết đạo lý đối nhân xử thế, cũng hiểu cách bảo vệ bản thân, nhưng lại mang trong mình một sự nổi loạn, cố tình không học được cách thỏa hiệp.”
[Tuyến sự nghiệp]:
Chúng ta đang sống trong thời đại mà những ngôi sao nổi tiếng nhất đều được gọi là đỉnh lưu. Lâm Kiều đã viết trong sổ ghi chú của mình: [Lâm Kiều, mày phải trở thành đỉnh lưu.]
Làm nghề này thì đừng sợ nước bọt thiên hạ, người ta phun vào mày, mày cứ coi đó là cơn mưa đúng lúc rơi xuống.
Hãy buông tay che tai, sải bước đi trong tiếng gièm pha bôi nhọ, ngẩng đầu tiến thẳng.
Phải bước tới trung tâm của đám đông, để ánh sao rắc đầy trên tà váy dạ hội cao cấp, giành lấy chiếc cúp khiến tất cả ghen đỏ cả mắt!
Nữ minh tinh hắc liên hoa đầy tham vọng ✕ Tổng tài độc miệng, kiêu ngạo nhưng mang nỗi đau
Nhân vật chính: Lâm Kiều ✕ Giang Gia Kính
Tóm tắt một câu: “Trước mặt thì xa cách, sau lưng lại thân mật.”
Chủ đề: Tự lập – Tự yêu – Tự cường.