Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con
-
Updating
-
204
-
0
Giới Thiệu
Thể loại: Ngôn tình, Mỹ thực, Hiện đại, HE, Làm ruộng, Nuôi con, Cưới trước yêu sau, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Bình dân sinh hoạt...
Văn án:
An Dạng là một đầu cao cấp của một căn cứ thời tận thế, cô bị một con zombie giết chết trong lúc giao chiến, vừa tỉnh lại đã phát hiện đây là niên đại 60 thiếu ăn thiếu mặc.
Thôn Đại Loan vừa mới trải qua một trận sạt lở núi, có không ít người đã chết vì thiên tai này.
May mắn là An Dạng không nằm trong số đó.
Nhưng mà không khéo chính là lúc cô bị đất đá đè, còn có một người khác cũng bị đè ở phía dưới. Nghe nói là quân nhân tham gia quân ngũ ở vùng phụ cận.
Hai người nằm ở dưới đó sau hai ngày ba đêm mới được cứu ra.
Cô vừa tỉnh lại đã thấy trước mặt mình là một người đàn ông.
Thanh âm mạnh mẽ trầm thấp của đối phương vang lên.
“Tôi sẽ cưới cô.”
An Dạng: “???”
Bác gái cả: Dạng à, cháu mau gả cho người ta đi, trong nhà bác với bác trai cháu thật sự không thể chứa thêm người nữa.
Bác gái hai: Mọi sự cũng đã rồi, cháu không gả cho nó thì còn biết gả cho ai được nữa, tin này cũng truyền khắp rồi, đến lúc đó mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm chết cháu.
Thím ba: An Dạng, tham gia quân ngũ cũng rất tốt, có trợ cấp, không lo bị đói bụng.
Vốn dĩ An Dạng nên cảm thấy thế giới này thật ầm ĩ, sau khi nghe câu nói ấy liền lên tinh thần.
Hướng về phía người đàn ông kia mà gật gật đầu.
“Tôi gả.”
Người đàn ông ho nhẹ hai tiếng: “Đồng chí An Dạng, tôi còn có ba đứa trẻ.”
An Dạng: “???”
“Khụ khụ, tôi cũng có một đứa nhỏ?”
“Vậy trợ cấp của anh có đủ để nuôi sống cả nhà được không?”
Người đàn ông dù hơi chút chần chờ nhưng vẫn gật đầu.
Dù sao anh cũng là một doanh trưởng.
An Dạng thì chỉ nghĩ tới chuyện làm no cái bụng trước. Người trải qua chuyện sống chết rồi mới biết ăn no mới là chuyện quan trọng nhất!
Văn án:
An Dạng là một đầu cao cấp của một căn cứ thời tận thế, cô bị một con zombie giết chết trong lúc giao chiến, vừa tỉnh lại đã phát hiện đây là niên đại 60 thiếu ăn thiếu mặc.
Thôn Đại Loan vừa mới trải qua một trận sạt lở núi, có không ít người đã chết vì thiên tai này.
May mắn là An Dạng không nằm trong số đó.
Nhưng mà không khéo chính là lúc cô bị đất đá đè, còn có một người khác cũng bị đè ở phía dưới. Nghe nói là quân nhân tham gia quân ngũ ở vùng phụ cận.
Hai người nằm ở dưới đó sau hai ngày ba đêm mới được cứu ra.
Cô vừa tỉnh lại đã thấy trước mặt mình là một người đàn ông.
Thanh âm mạnh mẽ trầm thấp của đối phương vang lên.
“Tôi sẽ cưới cô.”
An Dạng: “???”
Bác gái cả: Dạng à, cháu mau gả cho người ta đi, trong nhà bác với bác trai cháu thật sự không thể chứa thêm người nữa.
Bác gái hai: Mọi sự cũng đã rồi, cháu không gả cho nó thì còn biết gả cho ai được nữa, tin này cũng truyền khắp rồi, đến lúc đó mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm chết cháu.
Thím ba: An Dạng, tham gia quân ngũ cũng rất tốt, có trợ cấp, không lo bị đói bụng.
Vốn dĩ An Dạng nên cảm thấy thế giới này thật ầm ĩ, sau khi nghe câu nói ấy liền lên tinh thần.
Hướng về phía người đàn ông kia mà gật gật đầu.
“Tôi gả.”
Người đàn ông ho nhẹ hai tiếng: “Đồng chí An Dạng, tôi còn có ba đứa trẻ.”
An Dạng: “???”
“Khụ khụ, tôi cũng có một đứa nhỏ?”
“Vậy trợ cấp của anh có đủ để nuôi sống cả nhà được không?”
Người đàn ông dù hơi chút chần chờ nhưng vẫn gật đầu.
Dù sao anh cũng là một doanh trưởng.
An Dạng thì chỉ nghĩ tới chuyện làm no cái bụng trước. Người trải qua chuyện sống chết rồi mới biết ăn no mới là chuyện quan trọng nhất!
Danh Sách Chương
Chương Số
Cập Nhật