Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Giới Thiệu
Bạn đang đọc truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không? của tác giả Xuyên Lan. Dự Dao về nhà trong một đêm mưa to gió lớn, vừa nhìn sang lại thấy một thiếu niên cực kì đẹp đang ngồi ngay trước của nhà mình...
Hóa ra thiếu niên không hiểu sao bị mất trí, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu kia, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia, còn có thân hình vì lạnh mà run rẩy, cô cảm thấy thật là bất đắc dĩ (Thực ra là rất hưng phấn), đem người mang vào trong nhà.
Vì anh không nhớ gì cả, nên cô đành lấy tên cho anh là Nặc Nặc, còn phải dạy anh cách sinh hoạt, cách nói chuyện, không khác gì nuôi dạy con nhỏ cả...
Cô cho rằng, có lẽ chỉ là lòng tốt đột nhiên quấy phá, khiến cô không thèm suy nghĩ đã cưu mang anh, cô càng không nghĩ xa xôi, càng không hề tính toán sau này thế nào, nhưng sau đó, cô lại thay đổi...
Bởi vì có một ngày, Nặc Nặc biến mất, cô tìm anh mãi không thấy, sốt ruột đến mức phát điên lên.
Thì ra anh bị người ta đuổi đánh trong ngày tuyết lớn, lúc tìm được anh ở ven đường giữa đêm khuya, anh đang co rúc bên canh đống tuyết, trong ngực ôm thật chặt một tờ giấy nhăm nhúm bẩn thỉu.
Trên giấy là con chữ xiêu vẹo do anh tự viết và vệt nước mắt: “Tôi có chủ.”
Đằng sau là một cái tên “Dụ Dao” và số điện thoại di động của cô.
Dụ Dao cảm thấy trái tim mình run lên.
Không bỏ được, không để mất được, vậy thì cô nuôi anh cả đời.
Nhưng nuôi rồi, Dụ Dao mới phát hiện đã xảy ra chuyện lớn.
Có một ngày, chú cún con đáng yêu nghe lời của cô đột nhiên khôi phục lại bình thường, biến thành nhị thiếu gia của nhà họ Dung, ai nghe thấy cũng sợ hãi, đuổi như đuổi vịt.
Một người quái đản máu lạnh, lòng dạ ác độc, có thể khuấy động cả một vùng trời, hết lần này tới lần khác…
Điên cuồng chắp hai tay dâng hết tất cả tài sản của mình ra, xin cô tiếp tục nuôi mình.
Hóa ra thiếu niên không hiểu sao bị mất trí, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu kia, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia, còn có thân hình vì lạnh mà run rẩy, cô cảm thấy thật là bất đắc dĩ (Thực ra là rất hưng phấn), đem người mang vào trong nhà.
Vì anh không nhớ gì cả, nên cô đành lấy tên cho anh là Nặc Nặc, còn phải dạy anh cách sinh hoạt, cách nói chuyện, không khác gì nuôi dạy con nhỏ cả...
Cô cho rằng, có lẽ chỉ là lòng tốt đột nhiên quấy phá, khiến cô không thèm suy nghĩ đã cưu mang anh, cô càng không nghĩ xa xôi, càng không hề tính toán sau này thế nào, nhưng sau đó, cô lại thay đổi...
Bởi vì có một ngày, Nặc Nặc biến mất, cô tìm anh mãi không thấy, sốt ruột đến mức phát điên lên.
Thì ra anh bị người ta đuổi đánh trong ngày tuyết lớn, lúc tìm được anh ở ven đường giữa đêm khuya, anh đang co rúc bên canh đống tuyết, trong ngực ôm thật chặt một tờ giấy nhăm nhúm bẩn thỉu.
Trên giấy là con chữ xiêu vẹo do anh tự viết và vệt nước mắt: “Tôi có chủ.”
Đằng sau là một cái tên “Dụ Dao” và số điện thoại di động của cô.
Dụ Dao cảm thấy trái tim mình run lên.
Không bỏ được, không để mất được, vậy thì cô nuôi anh cả đời.
Nhưng nuôi rồi, Dụ Dao mới phát hiện đã xảy ra chuyện lớn.
Có một ngày, chú cún con đáng yêu nghe lời của cô đột nhiên khôi phục lại bình thường, biến thành nhị thiếu gia của nhà họ Dung, ai nghe thấy cũng sợ hãi, đuổi như đuổi vịt.
Một người quái đản máu lạnh, lòng dạ ác độc, có thể khuấy động cả một vùng trời, hết lần này tới lần khác…
Điên cuồng chắp hai tay dâng hết tất cả tài sản của mình ra, xin cô tiếp tục nuôi mình.
Danh Sách Chương
Chương Số
Cập Nhật