Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc
-
Updating
-
209
-
0
Giới Thiệu
Tác giả: Phiến Quỳ
Thể loại: Niên hạ; công là vận động viên bóng rổ, nhiệt tình, ấm áp, hơi chậm tiêu, cực kỳ trân trọng thụ; thụ học ngành luật nhưng đam mê vũ đạo, dịu dàng.
Người dịch: Một Mầm Măng
Giới thiệu:
Tát Tân Địch không ngờ có một ngày mình lại thể hội được cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Thế nhưng lại chóng vánh như vậy!
Cậu vội vàng muốn đuổi kịp người kia, muốn nói đôi câu vài lời để an ủi trái tim đang kích động đến run rẩy này,
Thế nhưng, cậu đành tiếc nuối dừng lại!
Vì người đó đã nắm tay một người khác, mỉm cười ngọt ngào.
Lời yêu còn chưa bày tỏ, lại cứ thế chôn sâu vào lòng. Chỉ đành chúc phúc cho họ.
Hai năm sau gặp lại, người ấy vẫn là ánh trăng ngà của cậu, nhưng tấm lòng của ai kia thì đã đổi, không còn thương người ấy như xưa mà trở nên vặn vẹo độc đoán.
Ôm ấp nỗi tương tư suốt hai năm trời, giờ đây khoảng cách giữa cậu và người ấy rốt cuộc cũng được thu ngắn lại.
…
“Anh nhìn đối phương vẫn luôn trong trạng thái đang gõ chữ, thuận tay gửi một tin nhắn: “Còn cậu?”
Tát Tân Địch dừng lại, vò đầu bứt tai một hồi, quyết định có gì nói đó: “Mình đang nghĩ xem nên nhắn gì với cậu.”
Khúc Miên: “?”
Tát Tân Địch thành thật trả lời: “Nhắn gì mới có thể khiến cậu cảm thấy mình có khiếu hài hước, khiến cậu cảm thấy muốn tiếp tục nói chuyện với mình.”
Tát Tân Địch: “Mình vụng miệng lắm.”
Thể loại: Niên hạ; công là vận động viên bóng rổ, nhiệt tình, ấm áp, hơi chậm tiêu, cực kỳ trân trọng thụ; thụ học ngành luật nhưng đam mê vũ đạo, dịu dàng.
Người dịch: Một Mầm Măng
Giới thiệu:
Tát Tân Địch không ngờ có một ngày mình lại thể hội được cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Thế nhưng lại chóng vánh như vậy!
Cậu vội vàng muốn đuổi kịp người kia, muốn nói đôi câu vài lời để an ủi trái tim đang kích động đến run rẩy này,
Thế nhưng, cậu đành tiếc nuối dừng lại!
Vì người đó đã nắm tay một người khác, mỉm cười ngọt ngào.
Lời yêu còn chưa bày tỏ, lại cứ thế chôn sâu vào lòng. Chỉ đành chúc phúc cho họ.
Hai năm sau gặp lại, người ấy vẫn là ánh trăng ngà của cậu, nhưng tấm lòng của ai kia thì đã đổi, không còn thương người ấy như xưa mà trở nên vặn vẹo độc đoán.
Ôm ấp nỗi tương tư suốt hai năm trời, giờ đây khoảng cách giữa cậu và người ấy rốt cuộc cũng được thu ngắn lại.
…
“Anh nhìn đối phương vẫn luôn trong trạng thái đang gõ chữ, thuận tay gửi một tin nhắn: “Còn cậu?”
Tát Tân Địch dừng lại, vò đầu bứt tai một hồi, quyết định có gì nói đó: “Mình đang nghĩ xem nên nhắn gì với cậu.”
Khúc Miên: “?”
Tát Tân Địch thành thật trả lời: “Nhắn gì mới có thể khiến cậu cảm thấy mình có khiếu hài hước, khiến cậu cảm thấy muốn tiếp tục nói chuyện với mình.”
Tát Tân Địch: “Mình vụng miệng lắm.”
Danh Sách Chương
Chương Số
Cập Nhật