Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái
-
Updating
-
443
-
0
Giới Thiệu
Sau trận đánh phong ấn hỏa Hồng Liên thì chỉ có một vị thần bị lãng quên ở đồng bỉ ngạn.
Nàng là vị thần bất diệt duy nhất, một con cửu vĩ hồ thiên vạn năm tuổi mang theo đóa bỉ ngạn đỏ rực nơi mi tâm.
Cả đời nàng cống hiến cho cái gọi là "thái bình"
Nàng và chàng chính là hai thế giới khác nhau. Từng là ân nhân rồi sư phụ rồi là người kết tóc se duyên.
-----
"Ta có tên, ta là Hoa Nguyệt, tỉ đừng gọi ta là tiểu tử."
Khuôn mặt thiếu niên mười sáu, da như tuyết, mặt như hoa. Hắn đẹp như nữ tử, nhưng lại có ánh nhìn rạng ngời khí chất của nam nhân.
"Tỉ tỉ, ta nguyện một đời theo người, bảo vệ người."
Nàng chỉ rộ cười không đáp.
...
"Ta với ngươi xuống núi cũng nhân tiện mua vài sấp vải may cho ngươi vài bộ y phục."
Lúc đó chính là nàng nói với hắn. Nói rồi cùng nhau cưỡi mây lướt trên trời cao. Nàng sợ hắn công phu kém cỏi dễ ngã liền lấy tay hắn vòng eo mình.
...
Hắn ôm nàng trong tay, cảm nhận từng hơi thở, mùi hương của bỉ ngạn phảng phất của nàng. Hắn chỉ ước, thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Có thể cùng nàng là một đôi uyên ương an nhàn giữa chốn nhân gian cũng đủ rồi.
----
"Hoa Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta không là Thần Nữ, chàng cũng không cần trấn giữ hỏa Hồng Liên. Chúng ta có thể lần nữa kết tóc phu thê không?"
Ánh mắt nàng sóng sánh, từng giọt máu lệ tuông trào. Một đời nàng oanh liệt, thắng không biết bao nhiêu trận. Còn cả dệt nên mộng cảnh cho người đời. Vậy mà cuối cùng nàng lại thua trong tay chàng, thua một cách thảm bại. Nàng chỉ nhắm mắt, mỉm cười, có thể dệt mộng cho người khác nhưng bản thân lại chẳng thể.
Ta yêu chàng, một đời yêu chàng.
Chàng cũng yêu ta, nhưng chẳng biết đời này có phải dành cho ta hay không.
Ta cố gắng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể họa được hình dung, còn tâm can chàng, có lẽ ta không đủ sức rồi.
"Hoa Hoa, cuối cùng chân ái kiếp nhân sinh này của ta là chi?"
Nàng là vị thần bất diệt duy nhất, một con cửu vĩ hồ thiên vạn năm tuổi mang theo đóa bỉ ngạn đỏ rực nơi mi tâm.
Cả đời nàng cống hiến cho cái gọi là "thái bình"
Nàng và chàng chính là hai thế giới khác nhau. Từng là ân nhân rồi sư phụ rồi là người kết tóc se duyên.
-----
"Ta có tên, ta là Hoa Nguyệt, tỉ đừng gọi ta là tiểu tử."
Khuôn mặt thiếu niên mười sáu, da như tuyết, mặt như hoa. Hắn đẹp như nữ tử, nhưng lại có ánh nhìn rạng ngời khí chất của nam nhân.
"Tỉ tỉ, ta nguyện một đời theo người, bảo vệ người."
Nàng chỉ rộ cười không đáp.
...
"Ta với ngươi xuống núi cũng nhân tiện mua vài sấp vải may cho ngươi vài bộ y phục."
Lúc đó chính là nàng nói với hắn. Nói rồi cùng nhau cưỡi mây lướt trên trời cao. Nàng sợ hắn công phu kém cỏi dễ ngã liền lấy tay hắn vòng eo mình.
...
Hắn ôm nàng trong tay, cảm nhận từng hơi thở, mùi hương của bỉ ngạn phảng phất của nàng. Hắn chỉ ước, thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Có thể cùng nàng là một đôi uyên ương an nhàn giữa chốn nhân gian cũng đủ rồi.
----
"Hoa Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta không là Thần Nữ, chàng cũng không cần trấn giữ hỏa Hồng Liên. Chúng ta có thể lần nữa kết tóc phu thê không?"
Ánh mắt nàng sóng sánh, từng giọt máu lệ tuông trào. Một đời nàng oanh liệt, thắng không biết bao nhiêu trận. Còn cả dệt nên mộng cảnh cho người đời. Vậy mà cuối cùng nàng lại thua trong tay chàng, thua một cách thảm bại. Nàng chỉ nhắm mắt, mỉm cười, có thể dệt mộng cho người khác nhưng bản thân lại chẳng thể.
Ta yêu chàng, một đời yêu chàng.
Chàng cũng yêu ta, nhưng chẳng biết đời này có phải dành cho ta hay không.
Ta cố gắng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể họa được hình dung, còn tâm can chàng, có lẽ ta không đủ sức rồi.
"Hoa Hoa, cuối cùng chân ái kiếp nhân sinh này của ta là chi?"
Danh Sách Chương
Chương Số
Cập Nhật