Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
-
Updating
-
39
-
0
Giới Thiệu
[ Zhihu ] Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
Tác giả: 温酒斩竹马
Đề cử: Meo Meo
Bìa: Antimater.vn
Dịch: Cá hồi áp chảo + Shan Trúc
______________________________________
Có tiểu thuyết nào mà nam chính yêu thầm nữ chính đã lâu, rồi từng bước dụ dỗ nữ chính yêu mình không?
– —–
Để trả thù tên Tần Mộ Thanh văn nhã bại hoại kia.
Tôi chỉ vào hắn rồi nói với ba mẹ:
“Con mang thai rồi, là của anh ta.”
Mẹ tôi vọt vào bếp lấy ra con d.a.o phay tính rượt theo Tần Mộ Thanh ch.ém.
“Được lắm Tần Mộ Thanh, tôi coi cậu như người trong nhà, vậy mà cậu lại dám ngủ với con gái tôi.”
Anh ta vẫn bại hoại như vậyKể từ đó, rõ ràng là anh ta đã quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Nói là quan tâm nhưng sự quan tâm của anh lạ lắm, là quăng tôi thật mạnh về giường và còn đánh tôi nữa!!!!
Tôi không biết nấu ăn, anh chỉ nhìn chằm chằm và bảo tôi học một chút, nếu tôi không muốn động, chắc chắn sẽ bị anh giáo huấn nửa ngày, dùng đủ mọi cách để huấn luyện tôi trở nên ngoan ngoãn và mạnh mẽ hơn.
Tôi không dám ngủ một mình mỗi khi có sấm sét, nhưng anh ta sẽ không chiều chuộng, mà trực tiếp khóa cửa phòng tôi lại.
Dù tôi có khóc hay náo loạn thế nào cũng đều vô ích, cuối cùng thì tôi mệt đến mức có thể thực sự chìm vào giấc ngủ.
Hồi đó tôi mỏng manh lắm, mưa gió một chút cũng có thể ốm mười ngày nửa tháng.
Đêm nào anh ta cũng về nhà rất muộn, dù ngủ muộn đến mấy nhưng sáng hôm sau vẫn đúng giờ dậy tập thể dục, còn bắt tôi ra khỏi giường chạy bộ buổi sáng cùng anh. Ác độc hơn là anh ta cứ đứng nhìn tôi chạy hết vòng này đến vòng khác.
Ai gặp cũng phải cúi đầu lạy Tần Mộ Thanh một lạy, sao anh ta có thể dạy nổi một cô công chúa như tôi???
Tôi đã cố thử nũng nịu cũng đã cố khóc náo nhưng điều đó không hiệu quả với anh.
Trong hai năm, tôi đã thay đổi từ một cô nhóc hay khóc nhè trở thành một cô gái độc lập, sắc sảo và nổi loạn.
Khi còn nhỏ, tôi đối với anh ta có rất nhiều oán hận, thực ra sau này khi nghĩ lại, cảm xúc của tôi vẫn luôn khó xử. ngôn tình ngược
Một giờ sau, Bùi nữ sĩ vào phòng, bà ấy ngồi bên giường tôi, lặng lẽ nhìn tôi và không nói gì.
“Mẹ, mẹ muốn gì thì cứ nói đi, đừng nhìn con như vậy, con sợ lắm.”
Tôi yên lặng không dám cử động gì, sẵn sàng bị mắng.
Ai biết bà ấy lại không trách mắng, ngược lại thở dài một hơi:
“Đáng lẽ mẹ nên nhìn ra sớm hơn.”
“Nhìn ra cái gì ạ?”
“Năm mười tám tuổi, con vụng trộm yêu sớm không cho ba mẹ biết, sau kỳ thi đại học, con đi họp lớp rất khuya không về nhà, mẹ sốt ruột hỏi thăm rất nhiều người để tìm con đang ở đâu.”
Tôi sửng sốt: “Sao con không biết chuyện này nhỉ?”